Hồi sống ở Nhật, mình cảm giác như chỉ cần giơ máy lên chụp là góc nào cũng rất “nghệ”, từ cảnh vật đến con người, mình đều thấy cảm xúc qua từng khung ảnh. Hồi đó mình nhận ra mình đã thích chụp ảnh thế nào. Đến giờ vẫn thế, nhưng không còn như... Continue Reading →
Trò chuyện để hiểu người, hiểu ta
Mình vẫn chưa thôi nhớ về SG, hẳn nhiên rồi. Ở SG gần 10 năm, gần như bạn bè mình ở đó. Buồn buồn ới nhau là có thể kéo nhau ra quán cóc nào đó trên đường bất kể giờ đêm, trò chuyện, tâm sự đến sáng. Toronto không như thế. Dạo này mình... Continue Reading →
[Color] Trái tim màu tím
Màu tím với mình, không thích mà cũng chẳng ghét. Thế rồi qua nhiều ký ức và kỷ niệm, màu tím dần trở thành một điều gì đó rất kỳ lạ và bí ẩn, có khi rất đỗi nhẹ nhàng, đáng yêu, và cũng có khi mạnh mẽ, tràn ngập cảm hứng. Tất cả những ý... Continue Reading →
[Color] Black. It’s okay to not be okay
Tui ấy à, tui vẫn hiện diện xung quanh bạn mỗi ngày. Tui luôn giúp bạn mỗi khi bạn cần, tuy trông tui đen vậy thôi, chứ tui là một người bạn chân thành nhiệt tình lắm đó. Tui giúp bạn che đi nỗi buồn cần giấu, tui giúp bạn ngủ ngon hơn, tui giúp... Continue Reading →
[Color] Màu xanh nắng rán
Màu xanh nắng rán - Một chiều nắng tàn rong chơi Đó là một buổi chiều nắng gắt, gắt đến nỗi nếu không có chiếc kính chắn đen của chiếc ô tô thì tưởng như tụi mình đã có thể trở thành món thịt thui lúc nào không hay =)) Cô Ito san đang nheo... Continue Reading →
Shirakawago, về lại thời gian
Mùa hè ở Nagoya nóng, nóng và... rất nóng, nóng kinh hồn. Con số chỉ nhiệt 40 - 42 độ chẳng hề giảm hơn tí nào, khiến con người ta chỉ muốn ru rú trong căn nhà chẳng muốn chui ra. Ấy vậy mà tụi mình lại làm điều ngược lại, đó là dang nắng... Continue Reading →